Những bài thơ này mình viết lâu lắm rồi, thời trai trẻ, khát con gái nhà người ta đến si cuồng, lại đang gặp vận đói rách triền miên.
Cuối năm 1987, sau 5 năm mỹ thuật, quyết định xách bị lang thang vẽ vời, lòng vòng mấy tỉnh thành, cuối cùng dừng lại Đà Lạt hơn nửa năm. Nửa năm ấy,(hình như có tắm vài lần trong những ngày nắng tốt), với hơn 1 bộ đồ (dôi ra 1 cái quần xà lỏn rách đâu khâu đấy). Ngày nào cũng susu, bắp cải và uống cà phê trừ bữa. Không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà mình vẽ và yêu như điên đến vậy.
Khoảng tháng 3 .1988, hết giấy, hết màu…rồi ốm đói, mấy ngày liền mắt hoa, tay mỏi, chân run…không nguệch ngoạc được nữa, đang tuyệt vọng, tự nhiên thơ rầm rập kéo đến trong những cơn khát tình, khát rượu, thèm thuốc lá, thèm ăn, thèm chết… thế là viết, viết rất trôi chảy, không cần sửa câu chữ nào và cũng chẳng biết là hay hay dở.
Tháng hè, bọn Long, Tùng, Mai, Thúy, Sơn, Hiệp…lên thăm, lục lọi đọc rồi phán “Tranh đẹp, thơ hay còn mày thối quá !” Thế là bọn nó lôi dậy, tạt nước bắt tắm, bắt cắt tóc, cạo râu...rồi bị gậy theo chúng nó xuống đèo.
Sau bữa đó, tự dưng thơ trong người mình trôi tuột đâu mất.
Bây giờ viết khó, đôi lúc nghĩ bậy rằng ngày ấy chắc nàng thơ đã theo dòng nước tắm gội, lăn xuống đồi Cù rồi bị cuốn theo dòng người, dòng đời tưởng là đổi mới ấy… Bao năm lang chạ với đủ mọi thành phần, ngày đêm đùa cợt, đĩ thỏa, no nê, rửng mỡ…Sau này, đôi bận nàng về thì qua quýt, cẩu thả, chai sạn, tanh tưởi, phản phúc và vô giáo dục. (cái này là mình tự xỉ vả)
Bữa nay gặp lại nàng trong anh em, bè bạn, vẫn thấy nàng rực rỡ, kiêu sa như vài mươi năm trước, thời mà nàng yêu cái thằng chán đời, ở bẩn, đói rách…cân cả xương, da, nạc, cáu ghét, cặn bã, tuyệt vong, u mê…được 42kg.
Thơ hồi xửa hồi xưa
Trung Dũng
Đà Lạt cũ
Có phải của em
Sợi tóc đen huyền
Bay qua thành phố
Vướng lại trong sương.
Có phải của em
Tiếng cười, câu nói
Xâu thành từng chuỗi
Ở thác Pren.
Có phải của em
Tia nhìn lóng lánh
Đậu trên đôi cánh
Chuồn chuồn đang bay.
Có phải của em
Một chút dịu hiền
Ngủ trên bắp cải
Trong vườn lê-ghim*.
Có phải của anh,
Có phải của nàng
Để anh gói lại
Ngày mai mang sang.
Của em…của em
Mối tình em đợi
Nụ hôn đắm đuối
“Anh được thì cho em xin”
Đà Lạt 1988
* légume, vườn lê – ghim: vườn rau (tiếng Pháp)
Đồi Cù một thoáng mưa
Đồi Cù mãi khom lưng
Cho những con ngựa cưỡi
Đoàn du khách lên tìm
Đám mây chiều lạc lối
Ngắng như những hòn cuội
Lăn xuống hồ Xuân Hương
Con cá diếc đớp lầm
Tưởng những xâu nhẫn cưới
Thời gian chừng mệt mỏi
Ngồi nghỉ chân trên đồi
Sương chạm vào mặt trời
Rơi như là kính vỡ
Một chàng trai chưa vợ
Tưởng đám cưới chàng Ngưu
Hàng thông gật gật đầu
Như đang nghe nhạc rock
Đoàn ngựa phi lên dốc
Đuổi đám mây lên trời
Khách Sài Gòn lên chơi
Mưa ướt mèm áo gió
Con chuồn chuồn thương quá
Chở cơn mưa bay đi…
Đà Lạt 1988
Buổi sáng Đà Lạt
Giấc mơ chưa kịp bay đi
Màn sương nhón chân níu lại
Nắng chạm vào em thủy tinh
Mặt trời hình như ái ngại.
Con ngựa ăn cỏ trên đồi
Thời gian dừng chân đứng đợi
Con chuồn chuồn nhỏ ngủ quên
Trên cành thông khô năm ngoái.
Gió là một lượt ngàn thông
Giọt sương vỡ trên lá biếc
Đà Lạt choàng chiếc khăn voan
Hoa dại cài trên áo cưới.
Những đóa hoa quỳ tàn vội
Nhường bước cho mặt trời lên
Núi đồi vẫn cứ ngủ yên
Kéo cho dài giấc mộng đẹp.
Đà Lạt 1988
Buổi sáng Đà Lạt
Sương giăng mênh mông
Gió lặng.
Nắng ở trong em tiết trinh
Má hồng
Mơ mộng.
Buổi sáng Đà Lạt
Lạnh
Hôn nhau
Nụ hôn bốc hơi
Tan vào trời
bồi hồi
tuổi trẻ
yêu người…
Đâu rồi đỉnh Langbian ?
Đâu rồi hồ Xuân Hương ?
Đâu rồi hướng đông, hướng nam ?
Đâu rồi
thời gian…
Buổi sáng Đà Lạt,
Chỉ thấy màn sương
lộng lẫy
huy hoàng
Giăng …
Giăng …
Giăng…
Đà Lạt 1988
Cây xương rồng trên cát bể
Cây xương rồng trên cát bể
Tôi thích quá
Con gái người ta
Tuổi 13
Vú từ đâu bay về đậu lên ngực nhỏ.
Cây xương rồng
Trên cát bể
Là nhà thơ
Sinh ra
Từ nỗi khổ
Ngàn xưa.
1987
Có một con mèo tam thể
Có một con mèo tam thể
Đang nghịch đùa trên vú nàng
Và trong một đêm trăng sáng
Vú nàng bỏ đi lang thang.
Tôi ngợp trong trăng
Tôi buồn tôi khổ
Nàng yêu con mèo tam thể
Tôi ngoại tình trong giấc mơ.
Có một con mèo tam thể
Đang nghịch đùa trên vú nàng
Và có một chàng trai trẻ
Đang yêu đương một chiếc coọc-sê.
1990
Hóa thân
(thơ ghi trên thiệp Tết)
Những sợi khói từ ngôi nhà ấm áp
Bay lên trời thành những đám mây bông
Loài cỏ lạ nơi đại ngàn sâu thẳm
Khi gió đông qua
nở rộ giữa đồng bằng.
Tết 1996