Nguyễn Bắc Sơn, Linh Phương, Vũ Trọng Quang là 3 ông lính "ngụy" thứ thiệt, tức trước 1975, Mỹ Thiệu có phát súng cho các ông đi săn Việt cộng. Không biết trong mấy năm lính các ông bắn biếc thế nào, chỉ thấy trong những bài thơ "chiến đấu" của mấy ông toàn phá phách, rượu chè, gái gú, hoang mang, chưởi thề, xin xí điều (xin hòa), bắn chỉ thiên... Chẳng có bài nào "rực lửa căm thù" hay "đường ra trận mùa này đẹp lắm"... chắc vì thế nên thơ trận mạc của mấy ông cứ bát ngát... buồn.
Mật khu Lê Hồng Phong
Nguyễn Bắc Sơn
Tướng giỏi cầm quân trăm trận thắng
Nhưng ngại hành quân động Thái An
Cát lún bãi mìn rừng lưới nhện
Mùa khô thiếu nước lính hoang mang
Đêm nằm ngủ võng trên đồi cát
Nghe súng rừng xa nổ cắc cù
Chợt thấy trong lòng mình bát ngát
Nỗi buồn sương khói của mùa thu
Mai ta đụng trận, may còn sống
Về ghé Sông Mao phá phách chơi
Chia sớt nỗi sầu cùng gái điếm
Đốt tiền mua vội một ngày vui
Ngày vui đời lính vô cùng ngắn
Mặt trời thoắt đã ở hướng tây
Nếu ta lỡ chết vì say rượu
Linh hồn chắc sẽ thành mây bay
Linh hồn ta sẽ thành đom đóm
Vơ vẩn trong rừng động Thái An
Miền bắc sương mù giăng bốn quận
Che mưa dùm những nắm xương tàn
Hành quân
Linh Phương
Dăm thằng đụng trận. Dăm thằng chết
Chỉ sót mình ta cứ sống nhăn
Đù má nhiều khi buồn hết biết
Lo mãi sau này cụt mất chân
Mấy tháng hành quân chưa ngơi nghỉ
Tóc tai dài thượt giống người rừng
Kinh Kha vác súng qua Dịch Thủy
Thề chẳng trở về với tay không
Chiến hữu ta toàn dân thứ dữ
Uống rượu say chưởi đổng dài dài
Bồ bỏ, tức mình xăm bốn chữ
“Hận kẻ bạc tình” trên cánh tay
Chiều qua sém chết vì viên đạn
Du kích bên sông bắn tỉa hù
Cũng may gặp phải thằng cà chớn
Thấy mặt ta ngầu bắn đéo vô
Nhớ hôm bắt được em Việt Cộng
Xinh đẹp như con gái Sài Gòn
Ta nổi máu giang hồ hảo hớn
Gật đầu ra lệnh thả mỹ nhân
Mai mốt này đây nơi trận tuyến
Gặp ta em bắn chớ ngại ngùng
Cuộc chiến đâu dành cho nhân nghĩa
Đời nào đạo lý với bao dung.
Vũ Trọng Quang
Ngôi nhà
Một tay ôm con một tay ôm đàn
không còn tay nào mẹ vẫy chào khu rừng lãng mạn khói lửa
tôi bắt đầu tôi dưới chân cầu
thở mùi tanh của cá
tắm dòng sông nước đen
từ tiếng rao bán báo tôi lớn lên
từ tiếng gõ vào thùng đánh giầy tôi lớn lên
em dậy thì bên kia sông
tôi tỏ tình bằng im lặng.
Cha tôi bỏ xác trên rừng
mẹ ngồi đan áo mũi kim đâm vào đầu ngón tay
nước mắt rơi xuống hai chữ anh hùng
tôi tiếp tục cầm súng đi ngược chiều Trường Sơn
mở khóa an toàn bắn chỉ thiên
cuộc chiến khốc liệt cuối cùng đã kết thúc
tôi và em bày ra một xung đột khác.
Mẹ không còn ngồi đan áo
ngón tay còn nhỏ máu
ngón tay bấm vào dây đàn
nốt nhạc rơi xuống hai chữ anh hùng.
Con tôi vẽ chân dung tôi
không rõ nét.