Những Na-ta-sa, Na-ta-li-a, To-nhi-a, Ta-nhi-a…của nước Nga chắc chắn là những cô nàng đài các, mảnh khảnh, dịu dàng… còn các bà có tên Pháp-lốp-na, Ôn-ga-phốp-pháp-na chắc chắn sẽ to cao, nung núc, đít thúng he…he…
Tếu táo chút cho vui nhân đọc một bài thơ hay, nghiêm túc của nhà thơ Nguyễn Thanh Mừng viết cho một nàng duyên dáng tận Liên Xô.
Nguyễn Thanh Mừng
TÔ NHI A
Tô-nhi-a ơi, quên sao được, ngày xưa
Nụ cười giữa tuyết trong
Lọn tóc mầu hạt dẻ
Tôi thầm gọi tên em từ cánh đồng Đông Á
Bên rạ rơm nhiệt đới nồng nàn
Em mở cửa nhón gót trên đường hoa tử lan
Tôi hồi hộp cùng em
Dõi theo buổi sáng Nga đôi mắt xanh đẫm ướt
Đôi mắt ấy khó hiểu nhìn tôi cậu học trò thôn quê bước ra trước giảng đường đại học
Phê phán em tiểu tư sản thị thành
Trang khoá luận xủng xoảng mở đầu bằng lập trường vô sản trung trinh
Những dầu mỡ ốc vít cu- roa vang rền mệnh đề mỹ học
Dưới cành liễu bên hồ em đọc sách
Chúng ta đặt giữa cuộc gặp nhau một tiếng thở dài
Tôi tìm cách chứng thực lý lịch thành phần bần cố nông man khai
Chạy chọt chính quyền địa phương xoá bỏ mọi liên hệ xuất thân địa hào trí phú
Đành lưu vong khỏi rộc gò hương hoả
Em nhún vai kiêu hãnh bên trời
Em vẫn không chối từ cố đô Đại Nam trầm tư mặc tưởng của tôi
Thư viện đêm giá rét
Khép nép cạnh Thực lục, Chính biên, Tiền biên, Quốc triều hương khoa lục
Cạnh một người luôn nghĩ đến em, lại buộc phải vạch vòi những tiểu thư cành vàng lá ngọc
Thiếu sắn lát mì sợi bo bo, thiếu quan điểm bùn lầy
Em nhíu mày nhìn cuộc phân tích cổ vũ những quận chúa công nương quay ra đẩy ba gác xích lô chăn gia súc trồng cây
Kiểm thảo mùi nước hoa hạ bệ giọng trữ tình quyền quý
Chiếc hài nàng Lọ Lem và đêm vũ hội
Thay bằng buổi đấu tố thét gào rầm rập tiếng dép râu
Em chật vật ghé theo phóc-ba-ga cà rịch cà tàng cuộc diễn tập dưới vòm trời chữ nghĩa hanh hao
Xuống ruộng lý luận giáo điều lên bờ thực đơn bao cấp
Khẩu phần sinh viên những “nước mắm đại dương” những “canh toàn quốc”
Những chuyến nhồi nhét kinh hoàng trong tàu chợ, xe than
Em kín đáo trao tôi chiếc chìa khoá bí ẩn khu vườn hoa tử lan
Cố vượt lên mùa đông tàn tạ
Gìn giữ một áng mây phiêu bồng khung cửa sổ xứ bạch dương
Cơn bão tuyết đi qua, còn lại bóng sồi trên mặt hồ trong veo lắng nghe đôi sếu đầu mùa đồng hành chung nhịp thở
Huế của sen hồ Tịnh Tâm của thông đồi Thiên An của trúc thôn Vỹ Dạ
Cứ thâm trầm thay mọi biện minh
Em lặng lẽ dõi về quê nhà tôi từng quá nhiều cuộc xâm lăng, quá nhiều phiến loạn quá nhiều hình tích đạn bom
Nơi tôi thầm gọi tên em trong bi hùng lịch sử
Có một chiều Đông Á
Một lưng trâu tôi áp sách bên lòng
Em trỏ ngón tay chặn làn môi suýt véo von giữa cuộc
hẹn hò bằng hai từ đồng chí
Trong đôi mắt thăm thẳm xanh lọn tóc mầu hạt dẻ
Một thế giới yên hàn, một diệu vợi cảm thông
N.T.M