Trung Dũng
Tôi hòa nước muối đổ đầy chiếc thau nhôm
Thả vào đấy những hình nhân bằng gốm
Thổi căm giận cho ngút lên thành sóng
Rồi khóc tràn ký ức biển Đông.
“Ơi biển VN, ơi sóng VN…”
Sóng rờn rợn dưới thân tàu giặc Hán
Tiếng chuông chùa từ Tung Sơn thăm thẳm
Vọng âm hồn trên trời biển nước tôi.
Mẹ thả thêm muối vào biển của tôi
Bằng nước mắt năm 74, 78
Anh hắt thêm muối vào biển của tôi
Bằng ánh trừng trừng tháng 2-79.
Người biểu tình đến bên biển của tôi
Xát muối lên những mảng da bầm tím
Bịt chặt khẩu trang hát thì thầm trong quán
Giữa những giọt cà phê mai phục xung quanh.
Người mặc áo phao đến bên biển của tôi
Đạp thẳng mặt những hình nhân bằng gốm
Sóng sủi bọt đỏ ngầu mùi tanh tởm
Sóng ầm ào vả vào mặt tôi.
Chị thả thêm muối vào biển của tôi
Em thả thêm muối vào biển của tôi
Người đi đường thả thêm muối vào biển của tôi
Đám ngư phủ thả thêm muối vào biển của tôi
Rồi bật khóc những trùng khơi xa vắng
Đừng có khóc,
Hãy thả nhiều muối vào cho biển tôi mặn đắng
Để chất xác cá tràng kình chắn sóng Hoa Nam.
Vợ tôi đan những chiếc áo tý hon
Mặc vừa vặn cho đoàn binh bằng gốm
Chiếc thau nhôm chợt phong ba bão lớn
Dâng trùng trùng ngàn đợt sóng Biển Đông.
20.5.2012